9/9/08

Chiêu...ôm

Chiêu này xưa như trái đất. Phàm đã là thầy thuốc thì không ít lần phải áp dụng chiêu này. Ôm đây là ôm bệnh, là không cho hoặc không muốn chuyển bệnh nhân, mặc dù khả năng của mình còn mù mờ về bệnh tật của thân chủ.
Thầy cỡ nào cũng có áp dụng chiêu này, từ các bậc khả kính giảng dạy cho các trường ĐH y, dược cho đến anh y tá vườn mà bằng cấp mối không thèm ăn, đều biết chiêu này và tung chiêu hàng ngày.
Ở Bv lớn thì ôm để cho một toa thuốc trớt quớt nhằm vào mớ "hoa hồng" rồi lần sau tính. Ít ai chịu nói cho bệnh nhân biết là bệnh này của bà con ở dưới dư sức trị, đừng có đi lên đây cho tốn kém, mà thường phán là "đi sớm một chút nữa thì sống" hoặc "trể một chút nữa là chết"
BV nhỏ thì sợ mất chỉ tiêu, sợ thất thu nên siêng ôm bệnh nhẹ: nhập viện tất tần tật hay ráng ôm bệnh nặng để rồi không ít lần phải ôm...hận
Dưới quê, trên huyện thì Bác sĩ "đa khoa", lương y "tòan khoa", bệnh gì cũng biết trị nên: nam, phụ, lão, ấu, nội ngoại, sản, nhi đều ôm được.
Các phòng X-quang thì đau đau chụp đó, kết quả thì cái gì cũng "mờ" nên phải uống thuốc; Các thầy có máy siêu âm thì đầu cổ bụng giò gì cũng rà rà rồi cho thuốc
Tóm lại rất hiếm khi người ta chỉ hoặc chuyển bệnh nhân đi cho đúng nơi điều trị. Vào phòng mạch là chắc cú có thuốc đi ra.
vì không được tư vấn tốt nên bệnh nhân bây giờ họ phải chấp nhận hên xui. Nếu xui gặp thầy chỉ biết tung chiêu độc thì ráng chịu, mai mốt lò mò kiềm thầy khác. có vậy nên mấy ông lang vườn, mấy "cô" mấy "cậu" mới có đất sống

Không có nhận xét nào: