Tiêm thuốc vào người con bệnh thì tác dụng đầu tiên chắc chắn là sẽ...đau, bé con thấy thầy thuốc khám bệnh sợ còn hơn ông kẹ, đa phần là do mũi kim. Tiêm thuốc còn thêm một rủi ro là bị sốc thuốc (dân dã gọi là phản ứng thuốc) tuy hiếm gặp nhưng nó cũng giống như chơi xổ số, mua nhiều thì dễ trúng còn chích hoài thì cũng có ngày...la làng. Thường BS nào cũng sợ sốc thuốc, vì có những trường hợp siêu nhạy cảm BN gần như tử vong ngay lập tức vô phương cứu chữa; còn BN về tới nhà rồi mới sốc thì cũng "đai" vì chạy không kịp
Cho nên BS chích ai thì chích chớ không bao giờ chích người nhà, vì hơn ai hết BS biết có hàng khối thuốc điều trị bằng đường uống, không cần phải chích cũng khỏi bệnh (không tin hỏi con BS thì biết liền)
Nói nào ngay, khi cần thì cũng phải tiêm: bệnh nặng cần thuốc tác dụng nhanh; có loại thuốc phải tiêm chớ không uống được; có loại phải tiêm mạch chớ không thể tiêm bắp thịt; hoặc không uống được thì dĩ nhiên là phải tiêm...
Xin bà con thông cảm: thầy thuốc mà bệnh gì cũng xài thuốc theo kiểu "lụi", "lụi" không mệt mõi, "lụi" bất kỳ ai không phải là người nhà, thì cũng nên thông cảm, bởi họ "lụi" là vì chén cơm (bằng vàng) manh áo (bằng bạc), chớ trong bụng cũng hồi hộp lắm.
Công bằng mà nói thì chiêu này được dùng rộng rãi là do..."kinh tế thị trường"; "BN là thượng đế" Ai cũng biểu "BS chích cho em nghen"; "chích cho mau hết bệnh" "chích
đi BS, bi nhiêu thì bi"... đố ai mà cầm lòng cho đặng